★ 

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên thật của tôi là Touya Todoroki! Là con trai cả của Endeavor!"

"Cả cuộc đời này, tôi đã phải chịu đựng, vì tham vọng ích kỷ của ông!"

"Ông đã bỏ rơi tôi, chỉ vì tôi không đạt được những kỳ vọng của ông! Ông đã biến tôi thành thế này!"

"Nhìn đi, Endeavor! Đây là kết quả của tất cả những gì ông đã làm! Cái ông gọi là 'người hùng số một' chẳng qua chỉ là kẻ tàn ác đã phá nát gia đình mình!"

"Tôi đã quay lại để cho cả thế giới thấy ông là kẻ thất bại! Và tôi sẽ hủy hoại ông, như cách ông đã hủy hoại tôi!"

_

"Phải chết...ông bố chết tiệt...phải chết..."

"Tất cả...kể cả tôi...đều phải chết..."

Cơ thể anh nằm bẹp trên mặt đất, làn khói đen mỏng bay lượn quanh những vết bỏng nặng nề. Mỗi lần hít thở, ngực anh như muốn vỡ ra, đau đớn cùng cực. Những gì còn sót lại của một con người từng khao khát sự công nhận giờ chỉ là một thân xác tàn tạ, thiêu rụi bởi chính ngọn lửa mà anh không thể kiểm soát.

Dabi không còn sức để đứng dậy, và có lẽ anh cũng không muốn. Anh mỉm cười, một nụ cười đầy sự cay đắng, mặt đất dưới anh vẫn còn nóng bỏng, nhưng trong lòng, anh chỉ cảm thấy trống rỗng. Đột nhiên, anh nhớ đến người con gái đang đợi anh ở nhà, người cứu anh khỏi sự cô độc quân quẩn trong khu "ổ chuột" dột nát nhưng đối với em đó lại là nhà, là nơi những tiếng cười bật lên phá đi khung cảnh u tối trong anh, anh nhớ cô bé đã cứu anh trong biển lửa năm 13 tuổi, cho anh biết rằng cuộc đời của anh cũng được một chút ngọt ngào.

Anh nhớ những món ăn mà em nấu dù nó thậm tệ hết cỡ nhưng vẫn phải gượng mồm khen ngon cho em vui, anh nhớ nụ cười như ánh dương tỏ sáng soi rọi từng ngỏ ngác trong cuộc đời anh, anh nhớ từng cử chỉ nhỏ nhặt của em khi quan tâm anh như thể anh là cội nguồn của cuộc sống của chính em. Và em cũng là nguồn sống của anh, nhưng, hận thù lại như một bóng ma ám ảnh, chặn đứng mọi niềm vui và ánh sáng trong cuộc đời anh. Khi anh đứng giữa ngọn lửa và bóng tối, trái tim anh rối bời giữa hai luồng cảm xúc trái ngược. Dù cho em đã đem lại cho anh sự ấm áp, nhưng lòng căm ghét đối với cha và gia đình lại như một mảnh ghép không thể xóa nhòa, cứ bám riết lấy tâm trí anh.

"Nhóc ngốc, không biết em còn đợi anh không?" Dabi lẩm bẩm, giọng nói của anh bị cuốn đi trong tiếng gió lạnh. Anh nhớ cái cách mà em luôn tin tưởng vào anh, ngay cả khi anh không tin vào bản thân mình. Nhớ cái ánh mắt ấy, trong veo như bầu trời, không hề phán xét, chỉ chờ đợi và hy vọng.

Anh tự hỏi, nếu như không có những cuộc chiến này, nếu như không có những đau thương đã xô đẩy anh vào con đường tăm tối, liệu anh có thể quay về bên em? Quay về ăn những món anh xem là dở tệ nhưng lại khiến anh hạnh phúc trong cõi lòng, quay về với vòng tay ấm áp và nụ cười trong trẻo của em, quay về nghe em cười nói về những chuyện trong ngày ấy?

Nhưng câu hỏi ấy chỉ là mơ hồ, bởi anh biết rằng cuộc đời này không cho phép điều đó. Mỗi lần anh nhìn vào gương, thấy hình ảnh mình đầy vết thương và những ký ức đau thương, anh hiểu rằng con đường anh đã chọn sẽ không bao giờ dẫn anh trở về bên em.

"Em đã từng cứu anh khỏi cơn bão cô độc, nhưng bây giờ... anh lại phải làm kẻ thù của chính mình," Dabi nghĩ, trong lòng đầy trăn trở. Anh không thể từ bỏ mọi thứ mà mình đã xây dựng bằng những đau khổ và giọt máu, nhưng một phần anh vẫn không muốn mất đi ánh sáng mà em đã mang đến.

Anh nhớ em,

"Toya, bố xin lỗi."

" Bố xin lỗi."

Endeavor lết thân xác đã tàn tạ của mình đến gần người con trai cả, Toya, người mà ông đã không thể bảo vệ trong suốt thời gian dài. Ông nhớ lại những khoảnh khắc mà mình đã bỏ rơi con trai, những lời chỉ trích không thương tiếc mà ông đã dành cho Toya, thay vì ôm lấy anh như một người cha nên làm.

'Tôi hận ông...bố..."

"Và cả cái nhà này..."

Giá như Endeavor có thể nhìn nhận năng lực của anh, nhận ra những nỗ lực không ngừng nghỉ mà anh đã dày công xây dựng chỉ để làm hài lòng ông.

Giá như Endeavor có thể nhận ra những gì Dabi đã trở thành-không phải là cái bóng của ông, mà là chính bản thân mình, với sức mạnh và ngọn lửa hủy diệt riêng.

Nhưng, tất cả đã quá muộn màng rồi; những lời xin lỗi muộn màng của ông sẽ chẳng bao giờ có thể xoa dịu được những vết thương đã ăn sâu trong Dabi. Anh đã trải qua quá nhiều nỗi đau, sự tổn thương và những khoảnh khắc cô đơn đến tột cùng để có thể chấp nhận những lời nói hối tiếc từ người cha mà anh từng khao khát được công nhận.

Những ký ức về những ngày tháng cô đơn, những lần bị bỏ rơi, và những mảnh ghép tan vỡ trong tâm hồn anh không thể chỉ được chữa lành bằng những lời nói. Đã có quá nhiều lần, Dabi đứng chờ đợi, mong mỏi cái nhìn đầy tự hào từ ông, nhưng thay vào đó, chỉ nhận được sự lạnh lùng và sự kỳ vọng không thể đạt được, sự chua xót len lỏi trong tim khi nhớ lại những nỗ lực anh đã dành cho ông.

Những lời xin lỗi chỉ là những âm thanh vô nghĩa, không thể xóa nhòa những ký ức đau thương, không thể sửa chữa những mảnh vỡ trong tâm hồn anh. Tình thương mà anh từng mong muốn từ ông đã bị hủy hoại bởi sự lạnh nhạt và sự ép buộc.

_

Ở trong căn phòng tăm tối, chỉ có những ánh sáng yếu đuối từ chiếc tivi chiếu lên, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên bức tường, những âm thanh của người truyền tin thông báo về cuộc chiến đó. Không khí ngột ngạt và nặng nề, nhưng không nặng bằng cõi lòng em. Mỗi hơi thở như trở thành một gánh nặng, nhồi nhét trong lồng ngực, khiến em cảm thấy như mình đang chìm sâu vào bóng tối của chính tâm hồn.

Người con trai em yêu, người mà em nâng niu hơn chính bản thân mình, người mà em chẳng dám nặng lời trách móc, người mà em đã moi cả tim gan để yêu, lại đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, cõi lòng em như bị xé toạc. Hình thù của anh, không còn là hình ảnh mạnh mẽ và kiêu hãnh mà em từng ngưỡng mộ, giờ đây chỉ còn là một bóng dáng yếu đuối, gục ngã trong nỗi đau không thể diễn tả.

Mỗi nhịp tim của em như bị chậm lại, như thể thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc tồi tệ nhất. Những ký ức tươi đẹp ùa về, từng tiếng cười, từng cái chạm tay nhẹ nhàng, giờ chỉ còn là những mảnh ghép của quá khứ, rạn nứt dưới sức nặng của hiện thực. Em đã từng tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, nơi mà chúng ta sẽ cùng nhau xây đắp hạnh phúc, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những giấc mơ tan vỡ.

Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy một cơn sóng dữ cuộn trào trong lòng, nỗi đau trào dâng, tràn ngập. Em muốn gào thét, muốn chạy đến bên anh, nhưng đôi chân em như bị giam cầm trong nỗi tuyệt vọng và không tin vào mắt mình. Duy chỉ một điều duy nhất mà em có thể làm là đứng đó, nhìn chằm chằm vào chiếc tivi nhỏ ấy.

Hàng triệu câu hỏi dồn dập trong tâm trí, nhưng không có một câu trả lời nào đủ sức làm vơi đi nỗi đau này. Cái lạnh của đất mẹ như thấm vào từng thớ thịt, nhắc nhở em rằng, một lần nữa, cuộc sống đã tước đi điều quý giá nhất của em.

Trận chiến đã kết thúc, nhưng trong tim mỗi người trong gia đình Todoroki, nỗi chua xót như những vết thương chưa lành. Họ đứng đó, nhìn về phía Dabi, với những cảm xúc hỗn độn đan xen. Ánh sáng của chiến thắng giờ đây mờ nhạt, không thể che lấp đi bóng tối của những mất mát, những đau thương mà mỗi người phải gánh chịu. Họ đã chiến đấu để bảo vệ những gì quan trọng, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.

Còn em, sự đau đớn trong lòng dường như không thể nào so sánh. Em như đứng giữa cuộc chiến, giữa những mảnh vụn của tình yêu và sự thù hận, cảm thấy như một phần linh hồn mình đã vỡ vụn. Nỗi xót xa dâng trào, như sóng vỗ liên hồi vào bờ cát, không bao giờ ngừng lại. Họ có thể tìm thấy sự an ủi trong những vòng tay gia đình, nhưng em thì không, anh ấy như một mảnh ghép linh hồn của em, là cội nguồn để em sống sót qua những ngày tẻ nhạt, sao họ lại muốn cướp đi anh? Cướp đi người mà em yêu nhất, cướp đi người mà em yêu nhất, cướp đi ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u tối này. Mỗi khoảnh khắc bên anh như một phép màu, làm cho những ngày tháng buồn tẻ trở nên có ý nghĩa, nhưng giờ đây, tất cả đã tan biến.

Nỗi đau này như một vết cắt sâu hoắm, rỉ máu không ngừng. Em không thể hiểu nổi tại sao cuộc sống lại tàn nhẫn đến thế, khi mà tất cả những gì em mong muốn chỉ là được bên cạnh anh, được chia sẻ những giấc mơ và nụ cười. Họ không chỉ cướp đi anh, mà còn cướp đi cả lý do để em tồn tại.

Dabi đã là một phần của em, là ngọn lửa sưởi ấm những đêm dài lạnh giá. Cảm giác mất mát khiến em như một cái bóng lặng lẽ trôi dạt, không biết mình đang đi đâu. Mọi người xung quanh đều bận rộn với nỗi đau của riêng họ, nhưng không ai có thể hiểu được cơn bão lửa đang thiêu đốt trong lòng em.

Tại sao những người tốt lại phải chịu đựng sự đau khổ này? Tại sao những điều xấu xa lại được nuông chiều, còn tình yêu của em lại bị chà đạp? Nỗi đau trong em không chỉ đơn thuần là mất mát, mà còn là sự phản bội của chính cuộc sống này.

Trong giây phút ấy, em đứng lặng, không chỉ là sự cô đơn mà còn là nỗi thất vọng sâu sắc. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng cuộc chiến trong lòng em mới chỉ bắt đầu. Làm sao em có thể bước tiếp khi mà ánh sáng trong cuộc đời em đã tắt ngúm? Khi mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ còn lại những kỷ niệm về một tình yêu đã mất.
_

Em chạy đến bệnh viện, nơi anh được chuyển vào khi trận đấu kết thúc. Nhịp tim em đập nhanh, như tiếng trống trận, từng bước chân như nặng nề hơn cả, dường như mỗi bước đi đều mang theo một phần nỗi sợ hãi. Bầu không khí nặng nề, không chỉ vì mùi thuốc sát trùng mà còn bởi những tiếng thì thầm, những ánh mắt căm ghét của các bệnh nhân xung quanh hướng về người tội phạm trong phòng bệnh ấy.

"Sao không cho tên đó chết oách đi, như vậy thế giới mới bớt đi một tai hoạ."

"Đúng đó, cứu hắn chỉ tổ làm người khác sống trong đau thương."

"..."

Em nghe hết những lời nói đó, lòng quặn thắt đau xót không nguôi. Hình ảnh anh, nằm bất động với những dây ống và máy móc xung quanh, như một cơn ác mộng không thể thoát ra. Em muốn chạy lại bên anh, ôm chặt lấy anh, nhưng đôi chân em như đóng băng, không thể nhúc nhích. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, như một cơn sóng cuồn cuộn, nuốt chửng mọi hy vọng.Em không mong bất cứ gì hơn là anh được bình an sống sót.

Em cần anh, không chỉ vì tình yêu, mà vì anh chính là lý do em tồn tại, là ánh sáng trong những đêm tối tăm nhất.

"Đừng bỏ rơi em, Dabi...Anh nói anh thích ăn những món em nấu mà, tỉnh dậy đi, em sẽ nấu cho anh ăn."

"Mùa đông lạnh lắm, em cần anh ở bên, cần cái ôm ấm áp của anh, hic. Dabi...Làm ơn hãy bình an..."

"Em cần anh, cần anh hơn bao giờ hết..."

Em nhìn vào gương mặt anh qua kính phòng bệnh. Những vết thương, những vết sẹo từ cuộc chiến vẫn còn nguyên, nhưng em chỉ thấy một người đàn ông mà em yêu. Cảm xúc trào dâng, nước mắt lăn dài trên má em, không thể kìm nén.

"Thần linh, xin ngài hãy cứu anh..."

Em cầu xin trong lòng, từng lời thầm thì như những lời cầu nguyện, hy vọng một phép màu sẽ xảy ra. Trong cõi tăm tối này, em chỉ biết bám víu vào niềm hy vọng mỏng manh. Dù biết rằng mọi thứ có thể kết thúc ở đây, em vẫn không thể từ bỏ. Em sẽ chiến đấu cho anh, không chỉ trong cuộc sống mà cả trong những ký ức, trong từng hơi thở. Dabi, xin hãy sống sót, vì em không thể chịu đựng nổi nếu thiếu anh.

_

Đã qua ba ngày, sau khi cuộc phẫu thuật của anh diễn ra, anh không chết. Có vẻ như thần linh cảm thấy thương xót cho em, nên chỉ để anh ngủ một thời gian dài. Cảm giác mệt mỏi và lo âu như chồng chất trong em, nhưng khi nhìn thấy nhịp thở đều đặn của anh, em cảm thấy một phần hy vọng vẫn còn tồn tại.
Mỗi ngày, em đều ngồi bên giường bệnh của anh, giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của anh trong tay mình. Anh không còn đẹp trai như trước bởi lửa đã tàn phá hết người anh, nhưng với em anh vẫn luôn đẹp và toả sáng nhất cho dù anh đang nằm trên giường bệnh cùng với máy thở để duy trì sự ổn định trong anh. Anh như đang lạc trong giấc mơ dài, và em chỉ mong rằng giấc mơ ấy sẽ không phải là một cơn ác mộng.

"Dabi, em ở đây..." em thì thầm, cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng.

"Hãy nghe em, hãy trở lại với em. Em cần anh, cần thấy nụ cười của anh, cần nghe giọng nói của anh."

Em đã không còn đủ sức để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng. Nỗi lo lắng về tương lai, về những ngày tháng không có anh bên cạnh, khiến em như một cái bóng không biết đi đâu. Những kỷ niệm về những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau tràn về, những lúc anh nắm tay em, những lần anh cười đùa với em, tất cả như một bộ phim quay chậm trong tâm trí. Em muốn giữ chặt những khoảnh khắc ấy, nhưng thực tế tàn nhẫn cứ giằng xé chúng ra khỏi tay em. Mỗi giây phút trôi qua như một thế kỷ, và em tự hỏi liệu có bao giờ anh thức dậy không.
Có lúc, em ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Những người đi lại vội vã, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng em như bị mắc kẹt trong một thế giới riêng, nơi chỉ có nỗi đau và sự im lặng. Em cảm thấy mình như một hồn ma, lang thang trong sự tĩnh lặng của bệnh viện, trong khi mọi người bên ngoài vẫn sống vui vẻ cùng với người mình yêu đón lấy mùa đông giá rét.

Hy vọng, như một ngọn nến nhỏ bé, vẫn âm thầm cháy sáng trong lòng em. Dù cuộc sống có tàn nhẫn, em sẽ không từ bỏ. Em sẽ chờ đợi anh, không chỉ vì tình yêu mà còn vì niềm tin vào một phép màu. Trong sâu thẳm của lòng mình, em tin rằng Dabi sẽ nghe thấy, rằng tình yêu của em đủ mạnh mẽ để kéo anh trở lại khỏi bóng tối.

Nhưng rồi, đã 3 tháng kể từ khi anh nằm đó, trong căn phòng bệnh viện lạnh lẽo. Mỗi ngày trôi qua, thời gian như một dòng nước chảy xiết, mang theo những lo lắng và hy vọng của em, nhưng vẫn không thể mang anh về bên em.

Mỗi buổi sáng, em đến bên giường anh, nơi mà chiếc giường trắng phau luôn lạnh lẽo và im lìm, trừ âm thanh của máy móc đang hoạt động. Em nắm chặt tay anh, cảm nhận sự hiện diện của anh, dù chỉ là một hình bóng xa vời. Dù anh không cử động, em vẫn cảm thấy anh ở đây, một phần nào đó trong trái tim em.

"Dabi," em gọi, âm thanh thoát ra từ đôi môi như một lời thầm thì không ai nghe thấy.

"Em nhớ anh lắm. Mỗi ngày trôi qua, em đều chờ đợi một dấu hiệu, một ánh sáng từ anh."
Nước mắt lại rơi, nhưng em không thể ngăn bản thân mình. Em đã học cách sống với nỗi đau, nhưng nỗi nhớ vẫn như một vết thương không bao giờ lành. Những cuộc gọi từ bác sĩ, những thông báo về tình trạng của anh đều trở thành những từ ngữ vô hồn. Họ nói rằng anh vẫn còn trong tình trạng nguy kịch, và mọi thứ đều phụ thuộc vào anh. Nhưng em không thể hiểu tại sao anh lại phải chịu đựng như vậy. Tại sao cuộc sống lại tàn nhẫn đến vậy?

Dù bây giờ chỉ là một mảnh ghép rời rạc trong cuộc sống, em vẫn hy vọng. Hy vọng vào một phép màu, vào một cuộc sống mới, nơi mà Dabi có thể trở lại với em. Em sẽ không để nỗi đau chiến thắng, vì tình yêu của em dành cho anh lớn hơn tất cả. Em sẽ chờ anh, mãi mãi.
"Em sẽ mãi yêu anh, Dabi," em thì thầm, như một lời hứa vĩnh cửu, cho dù anh có nghe thấy hay không.
_

Vào mùa xuân đẹp đẽ, những cây hoa anh đào bắt đầu rơi từ bên khung cửa sổ giường bệnh, những cánh hoa hồng phớt nhẹ nhàng bay trong gió như những giấc mơ thoáng qua. Em đang trên đường đi đến bệnh viện, nơi thiên thần của em vẫn đang nằm đó, trong một thế giới tĩnh lặng mà em không thể bước vào.

Hơi thở của mùa xuân dường như mang theo cả nỗi nhớ, khắc khoải trong tâm trí em. Mỗi bước đi trên con đường quen thuộc ấy lại như một nhịp đập của trái tim em, vang vọng giữa không gian tươi mới nhưng cũng đầy đau thương. Em lại nghĩ đến Dabi, nỗi nhớ đến nụ cười của anh, đến những kỷ niệm mà cả hai đã cùng nhau chia sẻ.

Ánh nắng chiếu sáng làm nổi bật những cánh hoa, nhưng bên trong em là một bầu không khí u ám, nơi mà những giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau. Mỗi cánh hoa rơi tựa như những giọt nước mắt, chạm vào nỗi buồn sâu thẳm trong em.

Khi đến bệnh viện, em đẩy cửa vào và không gian lập tức trở nên im lặng. Tiếng máy móc bíp bíp, âm thanh của cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng trái tim em dường như ngừng đập khi bước vào phòng bệnh. Dabi nằm đó, nhưng thượng đế đã ban cho em một thiên thần trở lại, anh đã quay về. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, tạo nên những mảng sáng mờ ảo trên gương mặt anh, như một thiên thần được ánh nắng bao bọc.

"Dabi," em gọi khẽ, bước lại gần giường bệnh.

"Anh có nghe thấy em không?" Giọng em run rẩy, tràn đầy mong mỏi. Em nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, cảm nhận được sức sống yếu ớt trong từng nhịp đập, như một sợi dây kết nối giữa hai linh hồn.

"Khục,...Anh đã quay về rồi đây.." Anh mỉm cười, dù giọng nói còn yếu ớt nhưng ánh mắt sáng lên như ánh dương rực rỡ xuyên qua những đám mây u ám. Tim em như ngừng đập, niềm hạnh phúc và ngạc nhiên tràn ngập trong từng tế bào. Có thể nào đây chính là điều kỳ diệu mà em đã hy vọng, là ánh sáng cuối đường hầm u tối mà em đã đi qua?

Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, em nắm chặt tay anh, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh. Mặc dù cơ thể anh vẫn đang yếu ớt, nhưng trái tim em lại cảm nhận được sức sống mạnh mẽ đang trở lại.

"Em đã luôn ở đây, chờ đợi anh," em nói, giọng nghẹn ngào vì xúc động.

"Em không biết phải làm gì nếu không có anh. Em đã sợ rằng mình sẽ không bao giờ thấy anh nữa."

Ánh mắt anh lấp lánh, như thể từng lời nói của anh là một lời hứa. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ướt đẫm nước mắt của em, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng em.

"Đừng khóc nữa, vì anh sẽ không rời xa em nữa đâu..."

Dabi đã trở về, mang theo hi vọng và ánh sáng. Thời gian đã thử thách tình yêu của họ, nhưng giờ đây, cả hai như những mảnh ghép hoàn hảo trở lại, kết nối và chắp cánh cho những giấc mơ chưa hoàn thành.

Dẫu cho sóng gió, dẫu cho bão bùng,
Tình yêu vững bền, như núi đá kiên trung,
Chúng ta sẽ cùng nhau, viết nên câu chuyện,
Bằng những giấc mơ, thắp sáng niềm tin.
Hãy cùng nhau bước, trên con đường mới,
Nơi mùa xuân đến, hoa nở rực rỡ,
Từng ngày trôi qua, là những phút giây,
Ta sẽ bên nhau, không bao giờ rời xa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro